Quay lại Dân trí
Dân Sinh

Cách ly tại gia

Vậy là mình nhận được Quyết định cách ly tại nhà do thuộc đối tượng F2 (tiếp xúc với người tiếp xúc bệnh nhân). Một "tổ công tác" được cử đến với đầy đủ đại diện của chính quyền gồm: y tế, công an phường, tổ dân phố trịnh trọng trao Quyết định cho mình.

1. Vậy là mình nhận được Quyết định cách ly tại nhà do thuộc đối tượng F2 (tiếp xúc với người tiếp xúc bệnh nhân). Một "tổ công tác" được cử đến với đầy đủ đại diện của chính quyền, gồm: Đại diện y tế, công an phường, tổ dân phố trịnh trọng trao Quyết định cho mình.

Cả tổ công tác đều đeo khẩu trang, không bấm chuông mà gọi điện trước – một thao tác hết sức cần thiết (hạn chế tiếp xúc, chạm vào các vật dụng có nguy cơ) trong mùa dịch. Riêng em gái đại diện y tế phường có nhiệm vụ trao trực tiếp quyết định nên đeo găng tay và dẫn đầu đoàn. Mình cũng giữ ý không bước ra ngoài, chỉ đứng trong cửa, nhận Quyết định từ tay cô y tá phường đang cười tươi rói sau lớp khẩu trang, làm mình tự dưng thấy vui vui, trái hẳn với dự đoán ban đầu rằng sẽ có một chút căng thẳng đối với người bị cách ly. Quay ra nhìn "tổ công tác" phía sau em y tá, ôi toàn người quen! Mình chào đồng chí Công an phường (phụ trách khu vực), cô Tổ trưởng và bác Bí thư chi bộ tổ dân phố. Mọi người đều gật gật đầu cười thân thiện, dù lớp khẩu trang che kín miệng. Ánh mắt cô tổ trưởng như muốn nói: "Không có việc gì đâu cháu! Cứ yên tâm nhé! Đã có mọi người ở đây rồi". Đồng chí Công an khu vực thì động viên: "Thôi chịu khó mấy hôm vậy chị nhé!".

Cách ly tại gia - Ảnh 1.

Nhân viên y tế phường Phương Mai hỗ trợ cách ly tại nhà.

Mình ngước nhìn lên bầu trời chan hòa ánh nắng và cũng tươi cười gật đầu quyết thắng với phái đoàn. Coi như đây là dịp nghỉ hợp pháp 14 ngày tại nhà thôi mà. 2 tuần không ngắn cũng không quá dài. Mình cũng có lúc ở lì trong nhà cả tuần để viết bài trả nợ nên việc cách ly tại gia này cũng không có gì quá xa lạ...

2. Đang lên kế hoạch làm việc tại gia cho những ngày sắp tới thì điện thoại reo liên tục. Hàng xóm, rồi bạn bè, người thân gọi vì lo lắng và để xác nhận lại thông tin. Trong phút chốc, mình vụt trở nên nổi tiếng hơn cả các ngôi sao hạng A trên toàn cõi Phương Mai (1 phường quận Đống Đa, Hà Nội). Các diễn đàn phụ huynh của trường (nơi con mình học) đang hoang mang nhao nhác vì nghe bảo có trường hợp cách ly tại khu nhà mình. Mình được nhắc đến trong mọi cuộc nói chuyện, từ trong nhà ngoài chợ, ra đến hiệu cắt tóc cũng thấy dân tình đang xôn xao bàn tán. Con mình bảo một cô bé hàng xóm vừa đăng trên phây: "Nhà mình ở ngay cạnh nhà người bị cách ly…". Bố mẹ của 1 cô bé khác thì gọi liên tục để xác minh lại việc hôm thứ 7, con gái sang nhà mình mượn con mình vở có vào nhà và tiếp xúc với mình không… Nói chung, sự cảnh giác xã hội thời điểm này dâng lên cao độ.

Mình bảo các con không nên phiền muộn vì bất kỳ câu nói hay thái độ nào "có vẻ kỳ thị" hoặc quan tâm thái quá của mọi người. Tâm lý lo lắng trong mùa dịch như thế này là bình thường, nhất là khi họ chỉ biết mình là F2 – tiếp xúc với người tiếp xúc, chứ không rõ mức độ thế nào nên lo sợ là phải. Quan trọng là mình không có lỗi gì và mình làm đúng, cách ly vì cộng đồng. Cứ vui vẻ ở trong nhà cùng mẹ, tận hưởng những ngày nghỉ để thư giãn, ăn uống bồi bổ sức khỏe, làm việc mình thích, có ích. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua!

3. Bọn trẻ cũng nhanh chóng nhận ra lời mẹ nói là đúng. Chiều đầu tiên, nghe tiếng kẻng lấy rác, gái lớn chạy đi gom rác thì ngạc nhiên vì mẹ cản lại, rồi sau khi nghe nói từ nay mình tạm thời không "được" đi đổ rác thì sung sướng toét miệng cười. Thì ra trong thời gian cách ly, gia đình cứ 2 ngày gom rác 1 lần để trước cửa, không phải đi đổ, phường sẽ cử người đến lấy. Cần đi chợ hay mua gì thì báo, sẽ có người mua hộ. Điều này đã được thông báo từ hôm đầu tiên, tuy nhiên ngày đầu quả thực mình không có nhu cầu gì vì vừa mới mua thức ăn khá nhiều trong tủ lạnh, mà cũng ngại làm phiền người khác.

Nhưng đến sáng hôm sau, do "nhu cầu thiết yếu", cũng muốn hạn chế bọn trẻ ra ngoài, dù 2 đứa không phải cách ly bắt buộc nên mình mới rụt rè nhờ cô tổ trưởng mua giấy vệ sinh. Cũng vì hôm nghe tin bệnh nhân covid thứ 17, mình không chạy vội đi đua mua giấy vệ sinh với các chị em, cũng chưa biết chỉ mấy hôm sau sẽ thuộc thành phần cách ly liên quan đến bệnh nhân số 21 nên cứ đủng đỉnh, đến lúc nhận quyết định cách ly trong tay rồi thì giấy vệ sinh trong nhà lại hết. Cứ nghĩ nhờ thế thôi, được thì được, không được thì thôi, thế mà nhận được sự hỗ trợ vô cùng nhanh chóng và nhiệt tình.

Cô tổ trưởng bị đau chân, lập tức em V - y tế phường gọi hỏi: "Chị ơi, cô tổ trưởng bị đau chân thì ai đi chợ, mua thức ăn cho chị? Chị cần mua gì cứ nhắn cho em chị nhé!... Ôi không phải ngại đâu chị ạ. Hôm nào em chẳng phải đi xuống cơ sở…". Mình: "Ơ thì nhờ em mua thêm mấy bìa đậu, mấy chai nước muối vesim nhé!"; "Vâng, chị mua ít thế thôi ạ?... Vâng, nhà vẫn còn thức ăn ạ? À, tiền thì chưa cần trả ngay… Vâng, sau này gửi chuyển khoản cũng được chị ạ. Để em sang Kim Liên mua đậu cho ngon ạ. Không sao, tiện đường em mà chị". Tưởng nói thế thì chiều sẽ có, ai ngờ, nhờ xong là em ý đi mua luôn, đến còn cứ hỏi: "Mai chị cần mua gì không?".

Ôi, cảm động hết mức ý! Ngày nào cũng được mấy lượt điện thoại từ cô tổ trưởng, đồng chí công an phường, tổ y tế gọi động viên, thăm hỏi, đề nghị hỗ trợ, giúp đỡ, làm mình vừa ngại vừa sướng. Chị Ng. trên UBND thì vừa lo mình ở nhà buồn: "May có các con ở nhà cùng không thì buồn lắm em nhỉ!", vừa động viên, tâm sự: "Chị em mình làm việc này vừa để bảo vệ sức khỏe cho bản thân, vừa vì cộng đồng. Em chịu khó một chút cũng là giúp đỡ bọn chị nhé! Chứ em biết đấy, mùa dịch này, phường nào cũng đông người phải cách ly theo dõi, mà cũng chưa biết diễn biến thế nào. Bọn chị thực sự rất bận, hôm nào cũng 12 giờ 30 - 1 giờ sáng mới về nhà em ạ".

Giời ạ! Chịu khó gì đâu, em còn đang sướng quá đây này chị ơi! Cách ly là nghĩa vụ, bổn phận của công dân với xã hội, mà giờ được đối xử chăm sóc như người thân trong gia đình, mà thậm chí còn được trân trọng, nâng niu như VIP vậy. Thế này không khéo cứ muốn… xin gia hạn cách ly mất thôi!