Quay lại Dân trí
Dân Sinh

Không muốn con gái phải sống trong nhà trọ tồi tàn, bố mẹ khuyên chúng tôi về ở cùng và chuyện không ngờ

Đến thăm nơi ở mới của chúng tôi, mẹ đã khóc thương các cháu phải sống chui rúc trong căn phòng chật chội và khuyên vợ chồng tôi chuyển đến nhà bố mẹ sống cho thoải mái. Không ngờ chồng tôi lại làm một tràng khiến bố tôi chịu không nổi.

Trái ngược với sự nghèo khó của nhà chồng, bố mẹ tôi lại khá giả hơn, nhà cửa rộng rãi sang trọng. Ngày cưới mẹ chồng chỉ trao cho tôi một đôi nhẫn cưới còn mẹ tôi trao 30 cây vàng và một mảnh đất.

Sau khi cưới nhau vợ chồng tôi xây nhà và tu chí làm ăn, kinh tế dần đi vào ổn định. Nhưng chồng tôi lại nghe lời bạn bè đã cầm cố sổ đỏ để vay tiền ngân hàng, sau đó đi mua vài lô đất khác giá rẻ kiếm lời.

Lúc đầu mua đi bán lại cũng có lời nhưng rồi chồng tôi không bán được lô đất nào mà tiền lãi của ngân hàng vẫn phải trả hàng tháng. Để rồi anh ấy buộc phải bán gấp những miếng đất với giá rẻ mạt.

Đến khi nợ không trả nổi và nhà cũng mất khiến vợ chồng tôi buộc phải đi thuê nhà trọ chật chội để sống.

Khi bố mẹ đẻ đến thăm nơi ở mới của chúng tôi, mẹ đã khóc thương hai đứa cháu phải sống chui rúc trong căn phòng ẩm thấp tù túng. Bố đề nghị gia đình tôi về nhà ngoại ở cho các cháu đỡ khổ và vợ chồng tôi không phải tốn tiền thuê nhà trọ.

Bố vừa nói xong, chồng tôi không nói lời cảm ơn mà chửi thẳng vào mặt bố mẹ tôi: "Lúc sắp bán nhà, tôi đến quỳ trước mặt ông bà để vay tiền, thế mà hai người mặt lạnh từ chối, bây giờ còn đến đây bày trò đạo đức giả. Tôi đây có đói khổ rách nát cũng không thèm ở rể".

Không muốn con gái phải chật vật sống trong nhà trọ tồi tàn, bố mẹ khuyên chúng tôi về sống cùng, không ngờ chồng lại nói ra những từ khiến bố tôi phải nhập viện - Ảnh 1.

"Lúc sắp bán nhà, tôi đến quỳ trước mặt ông bà để vay tiền, thế mà hai người mặt lạnh từ chối". (Ảnh minh họa)

Nhìn thấy bố ôm tim đau đớn mà không nói nên lời tôi hiểu bệnh cũ của bố lại tái phát nên yêu cầu chồng đừng nói nữa. Vậy mà anh ấy cứ tuôn ra những câu cay độc khiến bố tôi sốc quá nằm lăn trên sàn nhà. Hai mẹ con tôi sợ hãi, hốt hoảng gọi xe cấp cứu để đưa bố đi bệnh viện.

Sau khi đưa bố vào viện cấp cứu, chồng tôi cũng lặn mất tăm, cả ngày không thấy mặt đâu. Khi bố tôi đã ổn định, dần ăn được đồ ăn, mẹ tôi mới bình tĩnh nói sự thật là cả đời bố mẹ làm được bao nhiêu đều cho hết các con rồi, chỉ còn cái nhà ba tầng là tài sản giá trị nhất thôi.

Nghe mẹ nói mà tôi ứa nước mắt và hiểu tấm lòng bao la của bố mẹ, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho các con. Vậy mà chồng tôi lại có những câu nói hỗn hào với bố mẹ tôi để rồi bố ức quá sinh bệnh.

Khi về nhà gặp lại chồng, tôi bảo anh ấy đến thăm bố và nhận sai vì đã có những lời nói thiếu suy nghĩ, thế nhưng anh lại bảo bố mẹ tôi có đầy của nổi của chìm, cố tình giấu kỹ vì sợ con rể phá hết đấy thôi.

Vợ nói đến nước thế rồi mà anh ấy không tin, tôi thực sự không biết chồng tôi là con người thế nào nữa đây?

(nguyenlanh...@gmail.com)